( Ghi chép của Nguyễn Quang Huệ)
Tôi đứng ngắm cái cổng chính vào trụ sở Hội một hồi lâu mới mạnh dạn dắt
xe qua thường trực. Chẳng phải tôi e ngại điều gì mà đơn giản chỉ để kiểm chứng
lại những gì tôi tưởng tượng trước đó. Từ ngày tôi bắt đầu ti toe viết lách, đã
nghĩ có ngày mình sẽ đến đây, nhưng đến để làm gì thì chưa rõ.
Cổng chính rộng mở như mời gọi ai có việc cứ vào tự nhiên.
Bác thường trực tận tình chỉ dẫn vị trí phòng tôi cần tìm và cũng chẳng
khó khăn gì, qua một tầng thang, tôi đã đứng trước cửa. Gõ nhẹ ba tiếng, tôi
chẳng thấy động tĩnh gì, đến lần gõ thứ hai mạnh tay hơn tý chút, đã nghe bước chân nhẹ nhàng mỗi lúc cứ lớn dần. Cửa
bật mở, một cán bộ người tầm thước, khoảng trên năm mươi, mắt đen to, sáng long
lanh, mái tóc phủ kín tai và gáy, da
không đen, không trắng. Tôi chưa bao giờ gặp ông. Nhưng tôi đã đoán ra ông vì
thường xuyên đọc tác phẩm và xem hình ảnh ông trên TV và các ảnh minh họa của
các bài viết liên quan tới ông. Ông là nhà văn, nhà thơ Nguyễn Quang Thiều, Phó Chủ Tịch Hội Nhà Văn
Việt Nam.
Sau khi mời tôi ngồi vào ghế, ông nhẹ nhàng hỏi :
-
Bác
có việc gì phải không ạ ?
-
Vâng,
tôi có chút việc, ít thôi, là đến nộp tác phẩm dự thi ấy mà.
Vẫn giọng nói thân tình và ấm áp: Mời bác đợi tý chút, có chị Hoàng Tuyên về sẽ nhận cho bác, mời bác uống nước đã.
Nói rồi ông cầm ấm, pha chè, rót nước mời tôi. Bác cứ ngồi đợi nhé, rồi đi vào
phòng trong tiếp tục làm viêc. Sau quãng vài phút, nghe chừng chủ nhà sốt ruột
hơn khách, ông lại ra và nói: tôi sẽ tìm chị ấy về gặp bác. May mắn chị Hoàng Tuyên
về, ông chào tôi, bắt tay tạm biệt .
Tôi thầm nghĩ cán bộ nào cũng lịch sự và tận tâm với dân như vậy thì hay
biết mấy. Tiếc thay số ngược lại không phải ít !
Tôi chào chị Hoàng Tuyên và nói về việc đến nộp tác phẩn. Cầm trên tay
hai cuốn sách, chị khen in đẹp, chắc tốn tiền lắm đây. Chị cho biết thơ về mảng thiếu nhi những năm qua có ít tác giả
quan tâm . Bây giờ được anh sáng tác là quý lắm. Như kiểm chứng lại những gì in
trong bìa trang hai và ba chị hỏi tên tuổi, quê quán, chỗ ở hiện nay của tôi.
Mọi sự trả lời đều chuẩn. Sở dĩ chị hỏi kỹ thế vì có tác phẩm dự thi năm ngoái,
khi được giải bằng khen, chắc tác giả nghĩ không xứng tầm nên không nhận và trả
lại. Sau đó chỉ trích ban giám khảo và Hội,
nói rằng bản thân không nộp và do ai đó đưa tới. Câu chuyện lình xình, gay gắt
một thời gian. Cuối cùng không những Hội mất điểm và tác giả cũng mất nhiều điểm
trong mắt người đọc. Thật đáng tiếc! Tôi cũng nghĩ các nhà văn, nhà thơ đã
thành danh, chẳng cần tham gia các cuộc thi này làm gì. Làm phận học trò cho
thầy chấm bài thì còn thú vị gì nữa !
Càng không nên cố sưu tầm số lượng giải thưởng vì đã thành nhà văn tên tuổi là
giải lớn nhất của mình còn gi?
Năm nay Hội quy định tác giả phải
tự tay đưa tác phẩm đến hoặc gửi qua bưu điện tới mới coi là hợp lệ. Đúng, mỗi
ngày quy định một chặt chẽ vậy, cũng không thừa.
Phòng lại có khách, một nữ nhà văn đến cũng có việc như tôi. Chúng tôi
trao đổi với nhau về tình hình sáng tác hiện nay và việc phát hành sách xuất
bản. Nói chung là khó khăn vì hiện nay báo mạng nhiều, chỉ cần vài cái nhấp
chuột muốn đọc gì cũng có thì báo giấy, sách in tiêu thụ ít là đúng rồi. Tác
phẩm sáng tác của tôi cũng đưa lên mạng, vừa nhanh chóng vừa có thể sửa chữa,
bổ sung cho hoàn hảo hơn. Đúng là một trăm cái tiện.
Tôi ký tặng hai chị tập thơ của mình. Cả hai đều mừng và yêu cầu tôi
viết đích danh tên các cháu nội ở nhà. Cháu Đậu Đậu và cháu Lê Hoàng Anh, ghi
rõ tên tác giả, địa điểm và ngày tặng sách. Các cháu rất thích những dòng ghi
này, chị Hoàng Tuyên tâm sự.
Chào tạm biệt các chị và gửi lời cám ơn nhà văn Nguyễn Quang Thiều, tôi
ra về trong niềm vui khó tả.
Địa chỉ liên hệ:
Nguyễn Quang Huệ
ĐT :
01255745587
Email : quanghueatk@gmail.com