Biển Đông dậy sóng

Biển Đông mùa này sóng lặng trời cao
bao tôm cá vào mùa đánh bắt
người dân biển vẫn lo toan tất bật
chuẩn bị ra khơi
             cùng ngư lưới thuyền bè.

Bỗng quân thù như những đám mây che
vào cướp biển của ta
           với giàn khoan cực lớn
hơn trăm tàu hung hăng dữ tợn
lăm lăm tên lửa,
           súng đạn dương oai!?

Chúng vẫn quen cậy thế đông người
bất chấp những gì thuộc về lẽ phải
tự cho mình cái quyền thâu tóm mãi
gây hận thù vì ích kỷ tham lam.

Bài học xưa còn đấy lũ hung tàn
máu nhuộm đỏ sông, đời đời Vạn Kiếp
sóng Nam Triệu rửa bao giờ mới hết
vết nhơ còn trên đầu cọc Đằng Giang.

Xương chất thành gò, cho gửi xác Trời Nam
miếu bên sông cho lập thờ hương khói
cha ông họ sao không giám nói
lời can ngăn con cháu đừng động đến đất này?

Nên bây giờ vẫn thói ấy hôm nay
kéo đặt giàn khoan với đầy súng thép
chiếm giữ Biển Đông lưỡi bò quơ vét
còn nói những lời bạn hữu cái chi chi?...

Dân Việt này chỉ chịu nhịn đến khi
bát nước đã tràn không còn gì nói nữa
và lúc ấy lời ông cha truyền lửa
quét sạch đời bè lũ xâm lăng
cờ tung bay phấp phới ánh sao vàng
Tổ Quốc Việt Nam ngàn năm nay vẫn vậy...



Vẫn là em

( T/giả Lê Cảnh Nhạc )

Vẫn là em điên đảo hờn ghen
Nồng như ớt, mặn như là muối bể
Cuống quýt vào ra, chua chanh chát khế
Quay quắt thương, quay quắt nhớ xa chồng
Vẫn là em cứ thắc thỏm cõi lòng
Dù chỉ bếp cơm chiều chưa thổi lửa
Đón con tan trường, ngóng chồng gọi cửa
Bát canh riêu bữa tối ngậy thơm nhà
Vẫn là em chẳng toan tính bao giờ
Bên này chồng con, bên này nội ngoại
Bạn bè buồn vui, việc tang việc cưới
Xắn tay lo như chuyện nhà mình
Gừng cứ cay như anh mãi là anh
Đi đến cuối trời không nhạt tình muối mặn
Bến gia đình neo tơ lòng vương vấn
Bởi vẫn còn nồng ớt với chua chanh
Vẫn là em...
Lửa ngún của đời anh.

Thơ của KTS Vũ Đình Phàm












CÔ GÁI SƠN TÂY
        Nhớ về cô giáo B và V

Có phải mây trắng Ba Vì mềm như dải lụa
Mà quê em tên gọi La Phẩm,Vân Sa
Có phải tấm lụa đào khoe sắc chốn phồn hoa…
Mà tiếc nuối tiếng thoi đưa một thời buồn vui đôi lứa…

Bên kia sông, bến Hạc Trì đèn đêm thắp lửa
Nhấp nhô sóng Sông Hồng đỏ thắm phù sa
Cát mịn dưới chân như mơn trớn làn da
Như thúc dục như mời chào nào ai đang náo nức…

Bãi ngô xanh vườn chuối xanh một màu xanh lục
Đã vào mùa đàn cá mòi về hội ngã ba sông
Thuyền buông lưới trong đêm lạnh cuối mùa đông
Để sớm mai chợ Tản Hồng gánh đầy cá mòi ánh bạc…

Anh đi cùng em chợ quê thân thương mộc mạc
Khoai lang Vạn Thắng, ngô lạc Thái Hòa
Chuối mía vườn nhà, cá tôm đầm Nhuận Trạch
Gặp gỡ người làng bán mua không nói thách…

Em lớn lên giữa trinh bạch bốn mùa
Giữa tầng tầng ký ức, giữa năm nắng mười mưa
Vẫn dịu dàng vượt qua lời nguyền câu ca cũ
Cô gái Sơn Tây… thời nào cũng mặn mà quyến rũ…

_______­­­­­­_____
- Các địa danh trong bài thơ thuộc Huyện Quảng Oai, Sơn Tây cũ ( nay thuộc  TP Hà Nội ).
- Hạc Trì nay thuộc Phường Bạch Hạc, TP Việt Trì.


ANH LẠI VỀ SƠN TÂY

Em hỏi “ Bao giờ anh trở lại Sơn Tây…”
Mảnh đất đã níu giữ anh thời trai trẻ
Đã cho anh tình yêu, một tình yêu trần thế
Dạy anh biết yêu thương, biết sống cuộc sống này…

Nắng Ba Vì, nắng trong vắt trời mây
Gió Sông Hồng, gió đắm say vời vợi
Trên đường đê nơi nào anh chờ em đợi
Những kỷ niệm một thời thấm đẫm phù sa…

Em đưa anh trở về La Phẩm, Vân Sa
Em đưa anh qua La Xuyên, Chợ Mơ, Vạn thắng
Chiếc xe đạp cũ chở hai người đâu có nặng
Ta lại đi Đường Lâm, Đền Và, Chợ Nghệ, Thành Sơn…

…Trăm nỗi bộn bề, nỗi nào da diết nguồn cơn
Mang theo cả một đời bão giông năm tháng
Chỉ nỗi nhớ vẫn nguyên một miền dĩ vãng
Thúc giục anh lặng thầm về với Sơn Tây…

_______________

lăng mộ đá toyota thanh hóa