Ốm vờ

( Thơ thiếu nhi )

Sáng hôm nay trời lạnh
Gấu báo mẹ đau đầu
Mẹ cuống quýt nhắn câu
Thưa cô cho con nghỉ!

Được vài giờ vừa ý
Gấu nghịch chẳng chịu nằm
Chị Bông quát lên rằng
Thế này mà kêu ốm?

Chắc hôm nay rét đậm
Gấu nũng mẹ đấy thôi
Chán học nên dối lời:
Mẹ cho con nghỉ nhé!?

Bà thấy Gấu còn bé
Mời bác sĩ đến tiêm
Cu Gấu thưa lại liền
Cháu khỏi rồi bà ạ...

Bức hình

Bức ký họa do KTS Phạm Mỹ vẽ năm 1990 tại I Raq
( Tặng những anh chị em
lao động ở I Raq 1988-1990 )

Năm chín mươi kỷ trước
tôi có dịp xa nhà
đến đất nước phồn hoa
nước Cộng hòa I Raq.

Người Việt mình có khác
chịu khó và đa tài
sức vóc chẳng bằng ai
nhưng đôi tay khéo léo.

Mong cuối giờ nhắc khéo
thoắt ra chợ mua gà
cùng các thứ hoa quà
về bán cho Người Việt.

Có người lại còn biết
nấu rượu và buôn bia (1)
phở bò gà rất xuya
buôn dưa hồng dưa chuột.

Buôn thuốc Tây thuốc Nhật
buôn đô la gửi về
làm đủ mọi thứ nghề
mong khi về chặt túi.

Kiến trúc sư lúi húi
ký họa rất kỳ tài
nhận việc bất kỳ ai
làm Tây Tàu thán phục.

Riêng tôi người thân thuộc
cũng được tặng một pô
trên gỗ dán ráp thô
chục năm sau vẫn đẹp...

Chưa đi thì chưa biết
đi ra ngoài mới hay
Người Việt mình khéo tay
đố dân nào sánh kịp...


(1) Đạo Hồi cấm uống bia, uống rượu.

Chị ốm

Bốn chị em nay chỉ còn hai
Chín mươi năm chị sống tảo tần
thương con cháu mà lời không muốn ngỏ
trên giường bệnh vẫn nguyên câu hỏi nhỏ
giỗ họ này cậu Huệ có về không?

Em về đây thương chị đến nao lòng
người teo tóp má hóp sâu tròng mắt
vẫn cố gượng trong phút giây họp mặt
chị vui mừng như lâu lắm gặp em.

Bệnh viện về may mắn đã khỏe lên
nhưng mới chỉ ban đầu chưa giám chắc
lời bác sĩ luôn bên tai thầm nhắc
cố tự mình lo liệu việc cá nhân.

Bệnh mười mươi nay còn lại dăm phần
tuy ít ỏi nhưng là niềm mong mỏi
cuộc sống mới đang từng ngày đón đợi
chúc chị lành mau hết bệnh già nua...

Tay em



Nhớ một thời thuở mới quen nhau
trong ánh mắt đã thầm lấp lánh
những buổi xem phim những đêm hò hẹn
cùng bộ hành trên một quãng đường xa.

Con phố nào mình đã đi qua
vườn hoa nào in hình hai đứa?
tay chỉ trao tay mà lòng chan chứa
giây phút vụng về như đã thuộc về nhau.

Em để yên khi anh nắm lần đầu
chẳng phải nam châm mà lòng bối rối
ngồi cạnh bên nên  càng chới với
cứ muốn ngã vào trong đáy mắt người thương...

Gió Lào

Cuối xuân hây hẩy Gió Lào
sang hè hun nóng khô bao lá cành
đàn bò trú bụi tre xanh
con đê quai cũng vắng tanh bóng người.

Gió về cửa biển thêm vui
chợ thêm nhiều cá hong phơi ăn dần
sáng Nam buồm rộng căng cần
chiều Nồm tôm mực đầy sân đầy nhà.

Mùa đánh bắt đã bày ra
ngư dân nô nức vào ca cả mùa
chỉ thương cây lúa khát khô
trâu bò đói nước xương trơ xót lòng!

Đã mưa mưa ngập cánh đồng
đã nắng vắt kiệt nước sông ao hồ
Miền Trung vất vả vô bờ
bao giờ hết cảnh nắng trơ Gió Lào...

lăng mộ đá toyota thanh hóa