Hoa cúc quỳ

Hoa vàng nhớ buổi đến trường
Mọc hoang hai dẫy bên đường cái quan
Gió đưa phơ phất cành vàng
Đung đưa trước gió ngỡ ngàng sớm mai.

Sương mù bụi phủ thân ai?
Cúc quỳ hứng chịu đơn sai cả đời!
Một cơn mưa lớn qua rồi
Cúc quỳ rửa mặt sáng ngời màu hoa.

Trên đường em đến trường nhà
Cúc quỳ đón đợi như là thân quen.

Chờ con

Con đi đã mấy chục năm
Mà không báo mộng con nằm ở đâu?
Ven đồi hay chốn rừng sâu
Anh em đồng đội với nhau ai tường?

Lần tìm thắp mấy nén hương
Mong con của mẹ tìm đường thăm quê
Đã lâu mong chẳng thấy về
Mẹ già heo hắt não nề nhớ con!...

Con đi vì nước vì non
Hy sinh là lẽ sống còn mà thôi
Nghĩa trang có mộ con rồi
Chỉ chờ nắm đất ở nơi con nằm!

Mẹ giờ nhà nước lo chăm
Cửa nhà đầy đủ, dân thăm hàng ngày
Về đây với mẹ sum vầy
Những ngày cuối ở đời này con ơi!...

* Mẹ Phạm Thị Thất ở Diễn Châu, Nghệ An

Hữu duyên

Hữu duyên ta lại gặp nhau
Vô duyên có gặp gật đầu bỏ qua
Tình người như khúc thi ca
Mấy ai đoán được mặn mà đến đâu?
Qua đò mới biết sông sâu
Không dưng ai nỡ trách nhau làm gì?
Chuyện buồn hãy bỏ qua đi
Thi đàn ngóng đợi những gì vui hơn?...

Bỏ qua

Xem thơ đã thấy nụ cười
Mà nay sao lại bùi ngùi thế em?
Kệ người mặc sức bon chen
Tự lòng mình tránh vũng đen bùn lầy!
Thi đàn là chỗ rất hay
Vừa làm vừa học đến nay đã nhiều
Giữ cho trong sáng mỗi chiều
Bỏ qua ta sẽ được nhiều hơn thua.

Viết về cha

Cha đã đi xa hai chục năm
Lặng như khép lại cánh chim bằng
Con chuyển cha về ngôi nhà nhỏ
Cùng với tổ tiên cõi vĩnh hằng.

Nhớ thời cắp sách tới trường làng
Cha dẫn đi - vào buổi thu sang
Giấy nứa kẻ ngang vài quyển sách
Bảng đen phấn trắng kịp trao hàng.

Mỗi học kỳ qua lại một lần
Giấy bút tiền nong nợ đến chân
Bán đi gánh thóc làm sao đủ?
Bớt ăn để học nợ trả dần.

Ngày lại qua ngày thế cũng xong
Mười năm đèn sách chẳng uổng công
Chịu đói chịu nghèo không chịu dốt
Đời con : cha mẹ đã vun trồng...

Chuyện gà

( Thơ vui )

Gà nhà đang cục tác
bác gà lậu mò sang
Miệng cứ nói oang oang
Cô làm sao thế vậy?

Thôi bác đừng đứng đấy!
Em chỉ chuyển dạ thôi
Đẻ trứng được xong xuôi
Em  hầu vui chuyện bác.

Bên nước em có khác
Khách đến phải được mời
Cứ tự động đến chơi
Không có người đón tiếp!

Tôi sang sao cô biết?
Chuyện có khó gì đâu
Chỉ thấy dáng ủ sầu
Đầu còn đâu tóc bạc.

Nhìn qua em đoán bác
Chắc xấp xỉ tám mươi
Đã nghỉ hưu lâu rồi
Người rụng lông xơ xác.

Ngửi phải hơi của bác
Em mắc cúm tức thì
Cả chuồng trại cách ly
Sợ toi đời cả loạt.

Lây sang người là chắc
Cả thế giới đề phòng
bác chui lủi lung tung
Bệnh lây lan nguy hiểm.

Thôi bác ơi đừng đến
Gây oan trái cho em
bác thử nghĩ mà xem
Đừng trách em nhạt nhẽo...




Chưa già

( Thơ vui )

Sáu mươi chưa gọi là già
Ra đường vẫn phải mượt mà tóc tai
Quần Âu đi với dày Tây
Sơ mi trong, áo vét ngoài chỉn chu...

Chân dài thấp thoáng trong khu
Mắt tròn mắt dẹt xem vô nhà nào
-Chào ông - cô gái hỏi mau
Ông B nhà ở lối nào thưa ông?..

-Thôi đừng ông cháu lung tung
Cứ anh mà gọi sẽ xong thôi mà
Ông B ở cách không xa
Bước thêm mấy bước ông ta ra liền.

Gọi là anh, mới tự nhiên
Nghe ông chán lắm - chỉ nên lần đầu!
Được rồi thôi để lần sau
Lần này nhỡ miệng con đâu cố tình.

Con xin lỗi - bố làm thinh
Vẫn chưa vừa ý, chỉ mình anh thôi !...

lăng mộ đá toyota thanh hóa