( Thơ vui )
Đến thăm chưa kịp vào ngồi
Đã nghe điện thoại đổ hồi rung chuông
Đầu dây là giọng cháu thương
- Ông về đưa cháu đến trường học ngay!
- Nhưng ông còn bận ở đây
Bố con đâu? mà hôm này gọi ông?
- Bố con có việc ở phòng
Đi từ sáng sớm nên không có nhà
- Vậy sao không hỏi nhờ Bà?
Bà đâu đưa máy ông qua xem nào?
...Một hồi qua lại đổi trao
Vậy thì chờ nhé ông lao về liền...
Chủ nhà tưng hửng vô duyên
Chai rượu sâm vẫn cầm nguyên đợi chờ
Hai ly cộng sự bất ngờ
Vừa vui gặp mặt mà giờ cáo lui
Thôi về đón cháu xong xuôi
Hẹn nhau dịp khác ta ngồi thật lâu!...
Điện thoại đổ chuông
Gặp Bạn
Mà nay trắng cả mái đình quê hương
Tuổi thơ chẳng học một trường
Chẳng chung một lớp mà thương thật nhiều
Miền quê Xứ Nghệ ta yêu
Vần thơ gom lại nên kiêu sách dày
Chúc anh ngày một đủ đầy
Niềm yêu thơ cứ mỗi ngày mỗi vui...
Mùa lá rụng
Một bài thơ nổi tiếng của nữ thi sĩ Nga Olga Berggolts về mùa thu. Các bạn
hãy đọc để cảm nhận xem mùa thu nước Nga và mùa thu nước Việt có gì khác biệt
hay tương đồng. Nhưng trên hết là để thấy được vẻ đẹp của thi ca và những rung
cảm tận cùng của tâm hồn mình.
Mùa lá rụng (Người dịch: Bằng Việt)
Mùa thu ở Mátxcơva
người ta thường treo những tấm biển trên các đại lộ,
với dòng chữ: "Tránh đừng động vào cây, mùa lá
rụng".
Những đàn sếu bay qua. Sương mù và khói toả.
Matxcơva lại đã thu rồi!
Bao khu vườn như lửa chói ngời,
Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ
Những tấm biển treo dọc đại lộ
Nhắc ai đi ngang dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai cô độc trong đời:
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"
Ôi trái tim, trái tim của một mình tôi
Đập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
Buổi chiều kéo lang thang mưa giá
Khẽ rung lên bên khung cửa sáng đèn
Ở đây tôi cần ai khi xuôi ngược một mình?
Tôi có thể yêu ai? Ai làm tôi vui sướng?
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng"
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi!
Nếu không có gì ao ước nữa trong tôi
Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất
Anh từng ở đây, từng là người thân nhất
Tập thơ do Nhà thơ Bằng Việt gửi tặng |
Tôi chẳng hiểu sao cứ ngùi ngẫm trong lòng
Rằng sẽ phải xa anh vĩnh viễn
Anh - con người không vui, con người bất hạnh
Con người đi cô độc quá trong đời
Thiếu cẩn trọng chăng? Hay chỉ đáng nực cười?
Thôi, hãy biết kiên tâm, mọi điều đều phải đợi
Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi
Mưa thầm thì rơi mãi lúc chia ly
Mưa tối rầm nhưng ấm áp nhường kia
Mưa run rẩy trong ánh trời chớp loá...
Anh hãy cố vui lên dù con đường hai ngả
Tìm hạnh phúc bình yên trong ấm áp cơn mưa!...
Tôi ra ga, lòng lặng lẽ như xưa
Một mình với mình thôi, chẳng cần ai tiễn biệt
Tôi không biết nói cùng anh đến hết
Nhưng bây giờ còn phải nói gì thêm!
Cái ngõ nhỏ con đã tràn ngập màu đêm
Những tấm biển dọc đường càng thấy trống:
"Tránh đừng động vào cây,
mùa lá rụng..."