Có phải mây trắng Ba Vì mềm như dải lụa
( Tác giả Nguyễn Ngọc Bích )
Em đi nâng ngực xăm môi
chỉ vì muốn giữ anh thôi chồng à
ra đường người cỡi xe ga
váy đầm trên gối điệu đà khoe chân.
Nụ yêu xa mãi chẳng gần
bữa cơm nghèn nghẹn bao lần không trôi
nhăn mày nheo mắt chồng ơi
đi chơi khó chịu xưng tôi với bà.
Xong công việc, anh la cà
quán bia bàn tiệc việc nhà phần em
đợi chờ khắc khoải bao đêm
lệ rơi ướt gối...bên thềm anh say!
Một năm có được mấy ngày
anh về đúng bữa ...tiếng hay mấy lời?
em buồn mòn mỏi anh ơi
muốn đi làm mới cho đời đỡ quên.
Mua cười đong được buồn phiền
mong anh giữ trọn một niềm yêu thương
nụ yêu đừng để bên đường
lửa hương chồng vợ tơ vương suốt đời...
( T/giả: Hoàng Thị Lãng Mây )
Sao chiều nay bầu trời như ủ dột
nắng nhạt dần và mây chẳng buồn trôi
gió miên man trên mái tóc biếng lười
cho nhung nhớ chợt ùa về rưng rức.
Mùa hạ sang ve cũng vừa tỉnh thức
tiếng ngân nga rền rĩ đến nao lòng
phượng trên cành rực rỡ nỗi nhớ mong
bao kỷ niệm cho ta hoài quay quắt.
Con đường xưa giờ im lìm vắng ngắt
bước chân người còn phiêu lãng nơi đâu?
tháng ngày trôi như nước chảy qua cầu
thôi gửi lại nỗi buồn vào quên lãng...
Nguyễn Quang Huệ :
Nhưng sao lại cứ buồn trong im lặng!
đến bao giờ mới rạng nở niềm vui?
phút yêu đầu nay đã quá xa xôi
hãy gửi lại nỗi buồn vào quá khứ.
Gió thoảng qua sao giờ còn cố giữ
để cuộc đời canh cánh nỗi buồn lo
vui lên em miền hy vọng đang chờ
hãy mạnh bước ra giữa trời bừng sáng...