Thưa bạn đọc.
Năm 1988 - 1990 Nhà nước thành lập một công ty Xây dựng sang I Raq làm việc để trả nợ dầu mà VN vay phục vụ kháng chiến. Cán bộ công nhân toàn nam giới. Công trường lại ở một thung lũng rộng, chung quanh là những dãy núi đá thấp, trơ trọi, không có màu xanh của lá cây. Không nguồn nước mặt, không có dân ở. Mùa hè trời nóng như rang, mùa đông nước trong bể đóng băng, đài nước chảy dài những dây nước trắng xóa tựa như nhũ đá trong hang động.
Là một công trình quân sự rất xa khu dân cư nên khó nhìn thấy một bóng hình phụ nữ trong suốt mấy tháng trời. Ra công trường, về nhà ở chỉ thấy toàn đàn ông, bức xúc vô cùng.
Khoảng bốn tháng sau trong đợt bổ sung có một nữ Kiến trúc sư là chị Tạ Minh Hằng*, cán bộ Viện Thiết kế Dân dụng Bộ Xây Dựng. Chị Hằng xinh gái, mặt mày thanh tú, nước da trắng hồng, cao khoảng 1,65m, vòng 1 - 2 - 3 khá chuẩn, là người phụ nữ đầu tiên có mặt tại công trường. Khỏi phải nói sự giải tỏa háo hức của anh em đến mức nào.
Tôi viết bài thơ vui tặng chị ghi lại một kỷ niệm khó quên của chúng tôi trong những ngày khó khăn ấy.
Mong chị cho phép tôi được đăng lên trang thơ này chia sẻ với bạn đọc gần xa.
CHỈ CÓ MÌNH EM
( Thơ vui )
Cả công trường chỉ có một mình em
Như bông hoa giữa bạt ngàn sa mạc
Khi em sang bao người thêm náo nức
Muốn hỏi thăm mà cửa đóng then cài.
Người chung quanh vây kín khắp vòng ngoài
Tựa đàn muỗi giữa trời đêm đèn sáng
Em trong đó như bình minh ló rạng
Chỉ cần nghe giọng nói cũng được mà.
Cả công trường chỉ có một bông hoa
Ngót ngàn người một mình em khác giới
Mấy tháng nay quay cuồng như muỗi đói
Khi em sang sáng chói cả bầu trời.
Thôi em đừng đi làm nữa em ơi!
Ra công trường làm chi cho bụi bặm
Em cứ ở nhà cho bạn bè được ngắm
Việc công trường nhiều ít các anh lo.
Chỉ cần tươi như hoa nở giữa mùa
Làm đẹp Việt Nam ở xứ người Ả Rập
Các anh mong: Chóng đến ngày kết thúc
Hết hợp đồng - ta về lại cố hương...
* Tên chị đã dược thay đổi.