Chuyện vui bên bàn tiệc rượu


     Câu chuyện thứ nhất: CỨ ĐỂ XEM SAO


     Một người bạn chúng tôi, nguyên là Chủ tịch hội KTS VN nhiều năm, đã nghỉ hưu khoảng hai chục năm. Năm nay ông 82 tuổi. “Tuổi càng cao sức khỏe càng thấp” như Bác Hồ đã viết. Ông cũng không ngoài hoàn cảnh đó. Bệnh tật đầy mình: tiểu đường, quá cân, di chứng khớp gối, khớp bàn chân, teo cơ… làm ông di chuyển rất khó khăn và phải ngồi xe lăn. Vệ sinh cá nhân và đi xuống nhà đều phải nhờ người thân giúp đỡ. Ông chỉ mặc áo ba lỗ và quần đùi cho đỡ vướng víu. Đi lại nhờ đôi tay đẩy vào bánh xe  vì cũng chỉ quanh quẩn trong phòng. Đến thăm ông, trong câu chuyện tâm tình ông kể: cách đây dăm năm, một ông thầy bói đã xem và phán rằng trong đời tôi có 3 việc lớn:
1-     Số tôi phong lưu, không giàu, không nghèo, cuộc sống đầy đủ, an nhàn, của cải không nhiều và cũng không nợ nần ai. Được người thân và bạn bè nể trọng.
2-     Bạn bè rộng, nhưng cũng có người phản bội lại tôi!
3-     Tôi sống đến 86 tuổi.
    
     Chúng tôi hỏi: vậy ông có tin không? Ông trả lời:
-         Về điều thứ nhất tôi cho là đúng vì thực tế cuộc sống từ lúc tôi sinh ra đến nay chưa phải lo ăn lo mặc, chỉ lo học hành, sáng tác, làm việc, đến khi về hưu thì nghỉ ngơi, quả là an nhàn thật.
-         Về điều thứ hai tôi cũng cho là đúng vì mấy ai làm lãnh đạo được mọi người yêu mến. Trong số bạn bè cũng vậy có người hợp, người không hợp. vậy là đúng chứ sao?
-         Còn điều thứ 3: Năm nay tôi 82 tuổi thì chưa trả lời được đúng hay sai. Tôi còn sống 4 năm nữa để xem có đúng hay không…

       Vậy là ông vẫn phải chờ để tìm câu trả lời trong khi sức khỏe của ông ngày càng tồi tệ!…
      Khách đến thăm buồn cười nhưng thành tâm chúc ông trăm tuổi để còn khẳng định rằng tay thầy bói nói lăng nhăng như cuội.

             Câu chuyện thứ hai: SAO CÒN ÍT THẾ?

Nghe tin mẹ của anh bạn đã 92 tuổi phải nhập viện chữa viêm phổi cấp, chúng tôi rủ nhau đến thăm cụ.
Quà cáp đơn giản chỉ vài cân cam và mỗi người một phong bì, người nhiều người ít tổng cộng khoảng hơn một triệu năm trăm ngàn đồng.
Thấy cụ tỉnh táo sau mấy ngày điều trị, bệnh tình thuyên giảm nên cụ rất vui, chuyện trò lưu loát, mạch lạc, chúng tôi thật mừng cho cụ. Trước lúc ra về mấy người bạn cầm tay cụ nâng lên lắc lắc, chúc cụ chóng khỏi bệnh, sống lâu trăm tuổi. Nghe thấy vậy cụ bỗng buồn rười rượi và hỏi lại rằng: Như vậy tôi chỉ còn sống được 8 năm nữa thôi à? Chúng tôi ngơ ngác nhìn cụ và chữa thẹn: Nói đầy đủ hơn chúng con kính chúc cụ bách niên giai lão, nhưng cụ sẽ sống thọ trên 100 tuổi đấy ạ.
       Ra ngoài sân bệnh viện người nào người nấy bấm bụng buồn cười và tự trách mình sao không chúc cụ sống 120 tuổi cho cụ bằng lòng…

Tuổi bát niên

Chủ nhật, các bạn tuổi sắp bát niên tụ tập bên bàn rượu và mấy đĩa mồi ngẫm nghĩ bàn luận về quãng đời đã sống sao mà vui, mà tình cảm đến vậy. Còn lại từ giờ về sau buồn nhiều hơn vui, chờ đợi bao nỗi lo toan đến với mình. Tôi có mấy câu động viên các bạn:

Tuổi xuân đâu mãi tới già?
Đến bát niên đã thấu qua cuộc đời
Tóc xanh trả lại cho trời
Dành quên, nhường nhớ cho người thanh xuân
Lưng còng đi lại thêm gần
Tóc màu mây trắng chờ lần thiên thu...

Đời người tựa trái mù u
Trải qua bao bận mây mù bão giông
Một đời gạn đục khơi trong
Đến khi tắt nắng nhẹ lòng thăng thiên...

( Không có gì phải buồn, ngoại trừ ăn không ăn được, ngủ không ngủ được, bệnh tật đau đớn dầm dề phiền hà đến con cháu thì chết còn hơn sống... )


Bạn đến chơi nhà

 Nhân dịp Kiến trúc sư ( KTS ) Diêu Tuấn vừa ở Sài Gòn ra Hà Nội, cùng các KTS Vũ Đình Phàm, Tạ Vạn, họa sĩ Vũ Đăng Đính, Các KS Trương Nguyên Mân, Xuân Hòe , Phan Tuệ...đến nhà chơi. Các bạn cùng là cán bộ của Viện Thiết Kế dân dung Bộ Xây Dựng từ 1962 - 1980. Tôi có mấy lời chào mừng các bạn.

Hôm nay bạn đến thăm nhà
nhớ cơm độn sắn dưa cà ngày xưa
ôn thời bao cấp gió mưa
áo luôn 'cháy túi' vẫn đùa vẫn vui
củ khoai chia ngọt sẻ bùi
bom thù có nổ vẫn cười ngại chi
lạc quan sống chết cần gì
súng lên bệ đỡ chờ khi bóp cò...

Bây giờ chẳng tính chẳng lo
lương hưu cũng đủ sống cho qua ngày
gặp nhau tay nắm chặt tay
nhắc thời vẫn gọi tao mày đã qua
nhớ bao người bạn đi xa
người còn tóc trắng như là mây bay
nâng chai rót chén rượu này
biết còn mấy bận có ngày gặp nhau?...

Chim sẻ


Đàn chim sẻ đua nhau ríu rít
nhảy nhót quanh rơm tìm cộng rác tha về
bẹ cau xanh trên cao đan thành tổ ấm
tha cả nắng vàng rải khắp sân quê.

Bốn quả trứng xinh cựa mình vỡ vỏ
bốn con non há miệng chờ mồi
chim cha mẹ thay nhau săn bắt
châu chấu cào cào sâu bọ về nuôi.

Chim con lớn dần theo cha mẹ đi chơi
tập bay trong bầu trời nắng ấm
mỗi ngày một cao, vào không gian xa thẳm
đến lúc lớn khôn tìm bạn kết đôi
theo vòng đời xuôi ngược lần hồi
qua nắng qua mưa những ngày đông tháng giá
chim vẫn vô tư quanh sân quanh tường rào mái rạ
giống chim nhà gắn bó với người và cây trái quanh năm
chia sẻ nỗi buồn vui khi hạt thóc nẩy mầm
góc sân quê chứa chan tình bầu bạn
chích chích vui tai chim kêu mỗi sáng
như cùng người chung nắng ấm ban mai
có đâu bằng đàn chim sẻ quê tôi...

lăng mộ đá toyota thanh hóa