( Thơ thiếu nhi )
Cơ ngơi trong túi xách
vài hộp xi đen vàng
bàn chải lông đuôi ngựa
nắm vải len mịn màng
len lỏi trong các phố
miệng chú rao vang vang.
Nào ai đánh giày đây?
nào ai đánh giầy nào
dù cách năm chục bước
vẫn nghe tiếng chú rao...
Nào chú ơi dừng lại
đánh hộ mấy đôi nào
trông chú vui ra mặt
thế là dừng tiếng rao.
Tay chú đưa thoăn thoắt
lau lau lại chùi chùi
bôi xi vào da sạch
vải len lại bơi bơi...
Trả lại giày cho khách
kèm theo nở nụ cười
làm cho người thêm đẹp
làm cho đời thêm tươi...
Chú đánh giày
Rút giàn khoan 981
( Thơ châm )
Lưỡi bò còn nguyên đó
mới thủng hai lỗ khoan
mặt mới vừa nhăn nhó
chưa phải đã rơi hàm.
Mới ngày đầu tháng năm
lăm le và hùng hổ
đã kéo đặt giàn khoan
mộng bành mong xí chỗ.
Ngang ngược và tham lam
tưởng rằng ta là nhất
bành trướng thành cố tật
cứ nhắm mắt làm liều.
Bành nên nhớ một điều
Việt Nam đâu có chịu
còn nợ xương nợ máu
còn nợ đảo nợ trời.
Thiên tử hay thiên lôi
cũng phải lo trả hết
nếu là người hiểu biết
nên tính chuyện trả đi.
Còn khi cứ ù lì
cứ giả ngơ giả dại
của người sao chiếm mãi
biến thành đất nhà mình.
Giờ thời đại văn minh
đất trời đều có luật
đâu còn thời cướp đất
mang súng đi dọa người.
Rút giàn khoan đi rồi
xin đừng quay trở lại
muốn hòa bình nhân ái
mọi việc phải rõ ràng...
Tranh cướp không đàng hoàng
buộc Việt Nam cảnh giác
bạn tồi thay bạn khác
làm gì cấm được nhau...
Tình riêng
Tình riêng đủ sắc cùng màu
Đủ ngàn cung bậc tận sâu đáy lòng
Biết yêu từ thuở còn không
Bây giờ đã có vợ chồng vẫn yêu
Tóc mây đã ngả sang chiều
Vẫn còn nhớ mãi những điều trước đây
Ngăn tim chẳng thể lấp đầy
Vẫn còn chỗ trống chứa ngày trẻ thơ
Tình đầu tuổi mới mộng mơ
Nhìn đôi mắt liếc đợi chờ bóng ai?...
Cõi riêng chẳng thể giãi bày
Chỉ mình lưu giữ những ngày gặp nhau
Tình riêng giữ trước gìn sau
Thủy chung nhất bậc chẳng cầu cho ai
Riêng mình một mảnh trăng cài
Cõi riêng mình giữ khó ai tỏ tường...
Nghề của bố em
( Thơ thiếu nhi )
Ai hỏi: - Bố em làm nghề gì?
Em trả lời: - Bố em là lái xe
Sáng sáng mỗi ngày bố lại lắng nghe
Điện thoại kêu báo thức
Em dậy muộn nên không sao biết được
Bố đi tự lúc nào?
Mẹ bảo rằng bố đi sớm để nhận bàn giao
Xe mới nhận nên cần cẩn thận
Khách đang chờ đầy sân đầy bến
Mở cửa xe mời khách lên ngồi
Cuối buổi chiều bố lại về thôi...
Nghe mẹ nói em rất vui
Vì cuối ngày em được chơi cùng bố
Nghe bố kể gặp những gì trên phố
Và còn mua quà cho mẹ cho em
Vắng bố cả ngày nên đã thành quen
Con chăm học nghe theo lời bố dặn
Làm bài cho nhanh, viết luôn cẩn thận
Để tối về nhờ bố kiểm tra...
Đường đi học
...Hai đứa hai trường vẫn khác nhau
Em trường Nguyễn Huệ anh Diễn Châu
Hai lối đi riêng khi đến lớp
Mà sao như thấy vẫn cùng nhau.
Em đi theo ngả lối bờ sông
Còn anh đi tắt rẽ Giếng Đông
Hai lối cách nhau vài trăm bước
Cách nhau ruộng lúa một cánh đồng.
Bao giờ đi học vẫn nhìn xa
Xem chừng người ấy có đi qua?
Dáng người quen thuộc đi nhè nhẹ
Nón trắng nghiêng nghiêng đó chính là...
Không hẹn mà nên mỗi sáng mai
Trên đường đi học vẫn gặp hai
Không gửi được lời nhìn tận mặt
Cứ nguyên như vậy mấy năm dài.
Học xong cuối cấp anh ra Bắc
Năm sau em có giấy nhập trường
Gia đình chắc chỉ còn phỏng đoán
Có lẽ là... chúng nó yêu thương...
1960