(Cám ơn facebook đã cho tôi ôn lại bài thơ này)
Mấy chục năm rồi, nhớ nhà, nhớ quê vô cùng mặc dù năm nào cũng về thăm quê một đến hai lần. Nhớ cha mẹ, anh chị em đến nao lòng, luôn mong ước một giây phút được tái hiện lại cảnh sum họp đầu đời với cha mẹ, anh chị cách đây hơn bảy mươi năm về trước...
Về quê ngủ ở nhà mình
Mà sao trăn trở những hình bóng ai
Mẹ cha xa khuất lâu rồi
Anh em cùng đã một thời quy tiên.
Một mình bao nỗi truân chuyên
Nhớ từng gương mặt dịu hiền xa xưa
Một thời sum họp sớm trưa
Một thời kẽo kẹt võng đưa chiều hè.
Ổ rơm ủ ấm đông về
Anh em chen chúc chốn quê đầu đời
Thời gian nay đã xa rồi
Về quê tôi ngủ với tôi một mình.
Năm gian nhà ngói xinh xinh
Đóng chặt cửa, điện lung linh sáng đèn
Lên giường nhắm mắt chưa quen
Mở băng ca nhạc đêm đen lùi dần.
Biết ma chẳng nhát người thân
Mèo chui cửa, chuột chạy trần yêu nhau
Gió lùa rung tấm tôn nâu
Còi tàu loang rộng báo hầu hết đêm.
Một mình- lại một mình thêm
Giấc quê chưa trọn một đêm ngủ nhà...