Tình quê
Bên này bên kia
Cỏ may
Lạnh lùng
Tỏ tình
Nhớ người
Ước
Lời của trăng
Tóc em
Tiễn nàng
Nàng đi lấy chồng, tôi ở lại sau
Ngậm ngùi chẳng trách được nhau
Nỗi buồn dấu kín chôn sâu vào lòng
Tình yêu như một đóa hồng
Nhưng còn gai nhọn mà không trọn lời
Còn lo những việc xa xôi
Sợ không lấp đủ đầy vơi cho nàng...
Thế rồi nàng bước sang ngang
Thời gian đâu mãi dở dang đợi chờ...
Thôi đừng trách cứ vu vơ
Tiễn nàng bằng mấy vần thơ của mình.
Ơi nàng gánh nước
Nhớ xóm Thành Long xã Vĩnh Thành
Có dòng sông Mã uốn lượn quanh
Ôm trọn ruộng đồng cùng xóm cũ
Phố Giáng xinh trên bờ sông xanh.
Nhà Hồ định đô ở nơi đây
Thành quách xây bằng đá rất dày
Núi Đún đầy mua và sim tím
Đàn bò gặm cỏ suốt cả ngày.
Ơi nàng gánh nước ở bến sông
Dốc đứng cao cao có mệt không?
Vất vả thế này sao đầy bể?
Cho tôi gánh giúp - với theo cùng.
Kỷ niệm
Nhớ năm sáu tám đúng mùa xuân
Đường đi học
Hai đứa hai trường vẫn khác nhau
Em trường Nguyễn Huệ, anh Diễn Châu
Hai lối đi riêng khi đến lớp
Mà sao như thấy vẫn cùng nhau.
Em đi theo ngả lối bờ sông
Còn anh đi tắt rẽ giếng Đông
Hai lối cách nhau vài trăm bước
Cách nhau ruộng lúa, một cánh đồng .
Bao giờ đi học vẫn nhìn xa
Xem chừng người ấy có đi qua?
Dáng người quen thuộc, đi nhè nhẹ
Nón trắng nghiêng nghiêng đó chính là.
Không hẹn mà nên mỗi sáng mai
Trên đường đi học vẫn gặp hai
Không gửi được lời nhìn tận mặt
Cứ nguyên như vậy suốt năm dài...
Học xong cuối cấp anh ra Bắc
Năm sau em có giấy nhập trường
Gia đình chắc chỉ còn phỏng đoán
Có lẽ là chúng nó yêu thương...
Hai bức ảnh
Sau bốn mươi năm chụp bức hình
Kỷ niệm ngày cưới của chúng mình
Ngày đó hai bên còn trẻ lắm
Nhìn ảnh em đẹp tựa Phương Thanh.
Ba mươi, hai bốn tuổi chúng ta
Chênh lệch ít đâu - sáu tuổi mà
Đẹp đôi như đũa - người bảo thế
Ngẫm nghĩ đúng thôi - ngượng ngượng là...
Bức ảnh bây giờ hai người đứng
Song song như thế tựa vào nhau
Quần trắng, áo dài hoa em bận
Anh chỉ măng tô sẫm tối màu.
Nét mặt nghiêm trang như mãn nguyện
Thời gian tuy đã bốn mươi năm
Lấy cảnh trong nhà nên lộn xộn
Không màn xanh như họ vẫn làm.
Hạnh phúc gia đình gì hơn thế
Cháu con thành đạt học giỏi giang
Dâu hiền, rể thảo như mơ ước
Nguyện vọng chung riêng thật vẹn toàn.
1970 -2010
Về nhà chồng
Mà sao không nói sang quê nhà chồng
Phải rằng đã gả bán xong
Để con lận đận long đong quê người
Xa nhà đến cả cuộc đời
Phải chi con chỉ đến nơi gần nhà
Ngày nào cũng gặp mẹ cha
Anh em chú bác, ruột rà bên con...
“Trăm năm tính cuộc vuông tròn
Làm sao tính được ngọn nguồn lạch sông”
Bây giờ về lại quê chồng
Xa cha, xa mẹ nhưng lòng con vui.
Gửi người thứ ba
Hay là đã nợ ước mơ làm chồng
Đến giờ đã được hai đông
Mà sao vẫn cứ hai lòng với em?
Suy đi tính lại mà xem
“Có chồng” mà vẫn là em chưa chồng
Thẹn cho con gái má hồng
Có anh mà lại không chồng là sao?...
Được rồi em nín đi nào
Bởi vì con cái anh đâu dám liều
Thôi đừng trách nữa em yêu
Xa nhau đau đớn là điều khó quen!
Nhưng thời gian sẽ làm liền
Vết thương tình ái em quên rồi à?
Tháng ngày nhanh chóng phôi pha
Thắm tình duyên mới sẽ là vợ yêu.
Luyến tiếc
Đã mấy năm rồi xa cách nhau
Kể từ ngày đó có gì đâu
Vì quá kiệm lời nên lận đận
Hay vì nhút nhát lúc ban đầu
Chuyến xe chung
Hôm nào người ấy cũng cùng đường
Hôm nay sao lại đi đường khác
Để lòng mình lại cứ tơ vương.
Xe chật mà sao cứ rộng hoài
Vì rằng người ấy không có đây
Có lẽ lòng ta còn trống trải
Còn bận nhớ nhung ở một người.
Thường ngày hai đứa vẫn chung xe
Cùng lên một chuyến lúc đi về
Vắng bóng hôm nay nàng đâu nhỉ?
Hay lại ốm rồi dạ tái tê.
Chưa kịp hỏi thăm họ tên nhau
Gia đình người ấy ở tận đâu
Chỉ biết cùng trường nhưng khác lớp
Tất cả mới trong buổi ban đầu...
Muộn màng
Mấy năm cuối cấp mẹ bảo rằng
Không lo mà học cứ lăng nhăng
Bạn bè đàm đúm sao học được
Tập trung vào học để lấy bằng.
Con có chơi đâu, cố đấy thôi
Đạt bằng tốt nghiệp rõ mười mươi
Học tiếp năm năm trường đại học
Năm nay con đã tốt nghiệp rồi.
Mẹ nói hai tư phải lấy chồng
Không nên kén chọn cứ lông bông
- Con đâu có dám so với chọn
Nhưng duyên chưa đến số chưa thông.
Bức thư tình không gửi
Con riêng
Riêng chung còn có chuyện gì đâu
Mong sao hòa thuận tình duyên mới
Gấp lại cho qua cuộc tình đầu.
Cuộc sống càng ngày càng phức tạp
Hai đứa con riêng choạnh chọe nhau
Hòa giải, răn đe, lời ngon ngọt
Vẫn không hiệu quả phép nhiệm màu.
Con ngủ với ba có được không?
Sao ba không ngủ riêng một phòng?
Biết trả lời sao khi con hỏi
Nước mắt dì liền chảy vào trong.
Những vần thơ trên thành cầu vượt
Lỗi hẹn
Hỏi thăm
Chuyện hai nhà
Tấm áo nâu non
Tâm sự
Được lên xe hoa về nhà chồng
Năm ấy tôi tròn hai bốn tuổi
Vừa tốt nghiệp xong, anh biết không?
Trách chồng
Em theo xe đi hai trăm cây số
Qua bao đồi, bao phố đến thăm anh
Anh biết không? Từ ngày cưới chúng mình
Cho đến nay đã gần hai bốn tháng
Ngóng chờ tin vui mà lòng em lo lắng
Cứ hỏi rằng mình có bị sao không?
Sau gặp anh, em thất vọng vô cùng
Sao anh nỡ đèo em quay trở lại?
Ngồi trên xe mà lòng em tê tái
Biết thế này đừng đi quách cho xong
Đi thăm chồng như vậy cũng như không
Thêm mệt xác nhọc lòng không đáng có...
Anh cũng đi gần tám mươi cây số
Từ Hòa Bình về Hà Nội chiều nay
Có việc cần - cần giải quyết ngay
Em ở lại lúc về bao vất vả
Em cứ về đi cùng xe như đã
Sau một tuần anh nghỉ phép thăm em.
Chuyện tình Khau Vai
Đêm chia ly
Ba hai năm, ngày ấy đã qua nhanh
Những vui buồn, anh từng nhớ mãi
Đêm giáng sinh - chúng mình còn e ngại
Cầm tay nhau, nhà thờ lớn - gió lùa
Vì đông người, vẫn theo gót, chân đưa
Phút lơi lỏng, bởi tay vờ khép áo
Rét tháng một hanh khô thêm khờ khạo
Lúc về nhà ngại hỏi chuyện riêng tư
Mình với mình hai đứa vẫn như xưa
Ngồi cạnh anh - em đầm đìa nước mắt
Tình yêu ấy rõ ràng không lối thoát
Nói năng chi - giờ nữa, chỉ thêm sầu
Thôi đừng anh... ta cố giữ cho nhau
Anh tôn trọng những gì em muốn giữ.
Màu tím riêng mình
Vĩnh Lộc ơi - có một miền Núi Đún
Một mùa sim
nở lại hàng năm
Tím ngắt, tươi nguyên
màu hoa chung thủy
Gọi bướm về
Trong nắng gió xa xăm
Cánh tím hoa sim trên lá cành xanh ngắt
Thảm cỏ xanh
xanh tận chân trời
Trên thảm xanh
những bông hoa sim tím
Càng nắng to, càng đẹp nhất trong tôi
Sao đành
Hương bưởi
Ngỏ lời
Mời em
Nói với con dâu
Tuổi thơ
Bồi hồi nhớ lại tuổi thơ tôi
Từ khi nhận biết đầu cuộc đời
Nằm võng với em cùng với mẹ
Ngọt ngào ru nhẹ tiếng à ơi.
Lớn lên tý chút vào sáu tuổi
Đã biết trèo lên cây ổi già
Để nhìn cho rõ tàu hỏa chạy
Nghe tiếng tu tu rời sân ga.
Bốn bảy thu đông đầu kháng chiến
Dân quân, du kích rất là oai
Đội ngũ chỉnh tề, đầu đội mũ
Gậy tre chân đất - đi một hai.
Gặp cháu
Ở tầng mười tám ba tư tê
Đến thăm con gái chẳng muốn về
Không khí trong lành tha hồ hưởng
Sân chơi rộng rãi thật là mê
Mới bước vào nhà điện sáng trưng
Gặp nhau, các cháu rất vui mừng
Chào ông, chào bà bao nhiêu lượt
Tíu tít quanh bàn nom rất ưng.
Ông bà có khỏe hơn tuần trước?
Lưng ông đã đỡ hay còn đau?
Bà ốm sao mà da tai tái?
Có ngủ được không? bệnh nhức đầu?
Dặn cháu
Cháu ngoại tên là Nguyễn Thảo Linh
Vóc dáng cao cao rất đẹp hình
Năm nay tuổi mới tròn đôi chín
Da trắng môi hồng thật là xinh.
Mười hai - năm cuối bậc phổ thông
Tập trung vào học cháu nhớ không?
Coi chừng thi rớt thì xấu hổ
Cho nên phải cố đoạn cuối cùng.
Bạn nào tán gẫu bỏ ngoài tai
Cứ coi chưa thể chưa biết ai
Vi tính làm ngơ không chát chít
Toán, văn, ngoại ngữ phải thuộc bài.
Tình mẹ
Dòng sông kí ức
Nhớ Quê
Nửa thế kỷ rồi, xa quê hương
Đi ra Hà Nội để nhập trường
Kiến trúc bậc trung - ngành thiết kế
Lòng còn giữ lại những yêu thương.
Đầu làng cây gạo tràn hoa đỏ
Vơi đầy giếng nước cạnh sân đình
Sông xanh đầu xóm bao người tắm
Cầu bắc qua - soi với bóng hình.
Nhà thờ xóm đạo thôn Nghi Lộc
Tấp nập đông vui phiên Chợ Chùa
Ga Si tàu đến - đi Nam Bắc
Cầu Bùng nhộn nhịp khách bán mua.
Về Quê
Ăn tết xong rồi có việc riêng
Về quê thăm lại chốn linh thiêng
Chôn nhau, cắt rốn từ nơi ấy
Từ đó đi ra khắp mấy miền.
Cháu nhận được tin từ hôm trước
Cả nhà chuẩn bị đón chú về
Bố cháu dạo này nghe chẳng được
Tuổi đã cao rồi ít chịu đi.
Ông Bình nay đã ngoại tám mươi
O Dương cũng đến tám bảy rồi
Chị dâu nom dáng còn nhanh nhẹn
Nhưng mà bảy sáu có thảnh thơi?
Quê mới
Đồng hương
(Thân tặng anh Nguyễn Trọng Tạo)
Quê anh Diễn Châu - tôi Diễn Châu
Cách hơn hai cây số đường tàu
Nhà anh Diễn Hoa - tôi Diễn Hạnh
Ở cùng Hà Nội khó tìm nhau.
Sự nghiệp văn chương, anh như núi
Còn tôi chỉ thấp ở bờ ao
Ngược lại - nhà cao tôi làm được
Có chi việc ấy phải không nào?
Nghĩ thật mừng hai đứa cùng quê
Cùng chung lối cũ - chốn đi về
Quê nghèo - những đưa con hiếu học
Anh là người đã làm rạng danh quê.
Hỏi chào
Nhà tôi
Nhớ Diễn Châu
Năm tháng qua rồi - bao nhớ nhung
Diễn Châu, quê mẹ, có Sông Bùng
Chợ Sy - thường họp ngày chủ nhật
Chen lấn, ken nhau, bởi khách đông.
Diễn Thành: bãi tắm, biển quê ta
Hai Vai: lèn đá - đỡ trăng tà
Yên Lý, Ga Sy - tàu xuôi ngược.
Mộ Gia - núi thiêng của nước nhà.
Vĩ tuyến mười chín là đường biên
Ném bom hạn chế - Mỹ vạch nên
Hố bom in dấu như ung nhọt
Chia đôi một huyện - thành hai miền.
Viết văn bia đền thờ liệt sỹ
Tiễn biệt
(Bà Ngô Thị Tụng vợ liêt sĩ
Nguyễn Minh Thanh ở Hải Phòng)
Chị đã ra về nơi chín suối
Cuộc đời kết thúc tám sáu năm
Dẫu rằng như vậy là đại thọ
Nhưng vẫn không nguôi nỗi buồn lòng
Nhẹ nhàng dời gót buổi chi ly
Chị chẳng trối trăng lại điều gì
Nợ đời đã trả nhân gian cả
Phút cuối thảnh thơi đến diệu kỳ.
Ôi sao cảm động buổi tiễn đưa
Con cháu về đông, sáng tới trưa
Quảng Trị, Vũng Tàu, đều có mặt
Thanh Hóa, Bắc Ninh, hẹn đúng giờ.
Xóm giềng, khối phố cũng bùi ngùi
Tám trăm đoàn viếng khắp các nơi
Bạn hữu xa gần, tin nhắn lại
Lời chia buồn thân thiết của chúng tôi.
Chồng đi chiến đấu đã hy sinh
Chị chỉ nuôi con có một mình
Một trai, hai gái, ngày thêm lớn
Bao nhiêu vất vả buổi chiến tranh.
Ôn lại cuộc đời đầy sóng gió
Chất chồng vất vả đôi vai ngầy
Nhưng chị vẫn là người chị cả
Đã lo tròn bổn phận - chị có hay?
Thắp nén nhang thơm, giờ tiễn biệt
Ngàn thu an giấc, chỉ cầu mong
Ơn đức đời đời em nhớ mãi
Ơi người chị cả - tấm gương trong.
Đôi dép vợ mua
Qua cầu Đông Các
Mẹ tôi
Làng tôi
Gió quê
Cánh đồng ngô
Quá giấc
Tuổi già quá giấc
Thao thức hoài - nghĩ trước nghĩ sau
Như cuốn phim, tua lại buổi ban đầu
Với những Bà Hoàng tình ái...
Cây chanh
Mừng cháu vào đại học
Buổi trưa chủ nhật
Tuần cuối cùng của tháng bảy năm nay
Chờ đón tin vui có mặt đủ đầy
Có ông bà, anh em, cô chú
Bố mẹ đã đặt riêng mâm cỗ
Bến sông quê
Món ngon mùa giáp hạt
Đôi guốc