Sáo ốm

( Thơ thiếu nhi )

Con sáo nhà hôm nay bỏ bữa
mặt mày ủ rũ, quên cả chào mời
mới hôm qua thôi, còn khoe ầm ĩ...
mày ốm rồi sáo ơi !

Tao ốm mẹ bắt tao nghỉ ngơi
nằm trên giường mẹ đắp khăn vào trán
ép ăn cháo mỗi ngày ba bận
ép uống thuốc mỗi bữa ba lần
lúc khỏe rồi mẹ mới bảo ra sân .

Bây giờ mày ốm tao biết làm gì ?
mày uống thuốc ư ? làm sao uống được
đắp khăn lên đầu ? làm sao bắt chước ?
tao phải làm sao đây ?...

Hay mày đau bụng ? có lẽ phải rồi
hôm qua tao cho mày ăn thịt sống
ờ ngu thế ! tưởng ăn thêm chất đạm
không ngờ mày ốm luôn !

Thôi hôm nay tao rửa sạch chuồng
thay phễu ăn phễu uống tinh tươm
thức ăn mỗi ngày tao thay loại mới
mày thèm rau ư ? khoan khoan đừng vội
rửa sạch xong phơi sấy, tao sẽ cấp cho mày .

Sau một ngày mày tỉnh rồi đây
phân đã thành khuôn, thèm ăn trở lại
tao chăm mày như chăm em gái
mày phải mở lời chào hót tao nghe...

Chuyện các cụ bà

( Thơ vui )

Chuyện các cụ
"Thanh minh trong tiết tháng ba"
vì mưa nên các cụ bà ngồi chơi
chuyện dưới đất chuyện trên trời
chuyện chồng bồ nhí con rơi con mình .

Không căng như chuyện triều đình
các bà nói chắc như đinh đóng đòn
các ông nếu trót có con
đưa về đây, tôi nhận luôn thôi mà .

Đông con vui cửa vui nhà
trai lớn cưới vợ gái hoa gả chồng
cần gì dấu giếm mất công
bù cho con trẻ chúng không thiệt thòi ?

Con ta là dĩ nhiên rồi
con ông tôi nhận không lời băn khoăn
mấy bà xôm tụ rất hăng
đúng rồi đấy- thề có trăng có đèn .

Các ông như thợ thổi kèn *
giá như nói sớm mà xem chuyện đời
mấy thằng về nhận mẹ nuôi
mấy cô về nhận u tôi con chào !

Tiếc rằng tuổi đã quá cao
các ông được thả mà nào được chi ?
nói ngay từ thuở hàn vi
sức trai nào có sá gì hơn thua .

Các bà nói thật như đùa
tiếc cho các cụ vì cua đã già !...


* Ngây người ngẩn tò te vì tiếc


Thử tài của bạn

      Thưa bạn đọc.
      Trong dịp về Hải Phòng giỗ mẹ vợ, tôi đi qua và nghĩ tới mấy địa danh mà mình đã đến, ngẫu nhiên nghĩ ra câu đố bằng thơ. Vậy bạn thử nghĩ xem có trả lời được không nhé.

1- Tưởng đâu con cái đề huề
Nhưng đi tới đó lại về tay không ?

2-  Tưởng đâu cấm chợ ngăn sông
Nhưng đi tới đó lại không thấy gì ?


Gợi ý:   1-  Là tên cầu gì ở ở Thanh Hóa ?. Trả lời : là Cầu Bố ở Thanh Hóa
            2-  Là tên cầu gì ở Hải Phòng và Nghệ An ?. Là Cầu Rào ở Hải Phòng và Cầu Cấm ở Nghệ An

Bình thơ



     Cảm nhận về tập thơ viết cho thiếu nhi
       
    “Gà mẹ - Gà con” của Nhà Thơ Nguyễn Quang Huệ      
   
                Nhà văn Huỳnh Xuân Sơn
      

Nhà thơ Nguyễn Quang Huệ
Bìa tập thơ
       Trong số những tác giả mà tôi thường đọc thơ của họ trên THI ĐÀN VIỆT NAM (tho.com.vn) - Gần như 100% trong số ấy có tác phẩm viết về thơ tình, thơ cho quê hương, đất nước, thơ cho cuộc sống. Nhưng  không phải ai cũng có tác phẩm viết cho lứa tuổi thiếu nhi. Nếu có cũng chỉ một vài bài… Vậy mà nhà thơ Nguyễn Quang Huệ đã giành tâm huyết, thai nghén và cho ra đời năm 2012 tập thơ Gà Mẹ - Gà Con, năm 2013 tập thơ Chuyện Gấu Và Mèo. Hai năm hai tập thơ  viết cho thiếu nhi, song song với những bài thơ tình ngọt ngào, những bài thơ viết về quê hương đất nước. Được đăng đều đặn trên trang thơ của ông. Bấy nhiêu cũng  đủ để cho ta cảm phục bút lực dồi dào, cũng như tình yêu vô bờ bến cho thơ nói chung và cho thơ viết cho thiếu nhi nói riêng của nhà thơ Nguyễn Quang Huệ…
       Cầm trên tay tập GÀ MẸ - GÀ CON do nhà xuất bản Thanh Niên phát hành,  như một ngọn gió trong trẻo đưa tôi trở về với tuổi thơ. Lật từng trang, đọc từng bài, mới cảm nhận thấy tình yêu giành cho thơ, cho tuổi  nhỏ của tác giả thật hiếm quí.
       Trước khi đọc câu chuyện về Gà Mẹ - Gà Con, ta đến với tình cảm của một người ông cũng là một nhà thơ giành cho cháu mình qua câu chuyện Ông Cháu Ở Nhà  :
                   Ông nay bảy mốt cháu lên ba, Vì sốt vì ho cháu ở nhà…
        Vậy là một lô một lốc chuyện xảy ra bởi cậu bé Gấu lên ba bị ốm mà vẫn :
   …Đùa nghịch vô hồi không quản được, Chạy nhảy lung tung thật quá trời,  Phá bẻ siêu nhân cùng dụng cụ, Lại còn làm hỏng mọi đồ chơi…
       Ông nào mà lại không yêu chiều cháu như cục cưng . Tác giả hẳn không ngoại lệ, nhưng trước sự  hiếu động quá mức của cậu bé, ông đã nghiêm khắc:
  …Ông quát  dạo này Gấu quá hư, Phá bao đồ đạc thế này ư ?
Phản ứng lại:  Cháu bảo từ giờ không thích nữa, Không yêu ông nữa từ bây giờ !
      Một ông Nội 71 tuổi với cậu bé lên ba ...bây giờ tính sao đây? Ông  loay hoay rồi cũng tìm ra cách : “Không yêu ông nữa có thật không? Ông sẽ đi xa tận phố đông, Cháu ở một mình chơi vậy nhé, Cháu cười cháu nói: Gấu yêu ông”… Chẳng có đứa trẻ nào trong hoàn cảnh này lại không sợ phải ở nhà một mình. Cậu bé vội vàng “Gấu yêu ông”…Và đây là những câu thơ xuất phát từ tình yêu và cách dạy bảo cháu khi còn nhỏ:
…Ôi lời con trẻ thật đáng yêu, Có khỏe nên chi mới nghịch nhiều, Dạy bảo tận tình cùng hướng dẫn, Lớn lên cháu sẽ biết mọi điều .  
        Đến với bài thơ Chào Ông Bà, ta gặp cách răn dạy cháu của tác giả bằng thơ: Gần gụi, dễ nhớ, nhẹ nhàng đi vào tâm thức trẻ lúc đi học và lúc về nhà :
…Chào to ông vui, Chào nhỏ ông cười, Không chào ông giận, Nghe lời ông dặn, Chào cả lúc về…
      Với cậu Gấu nghịch ngợm thì như vậy. Bé Mai Chi thì ông lại có cách viết cho cô bé lên mười khác hẳn :
       Mai Chi nay đã lên mười, Mà còn có lúc buồn cười quá đi, Học về phải nhắc Mai Chi, Chào ông bà đã có gì khó khăn…  Gửi cháu
       Bé Mai Chi chắc hẳn là cô bé tên Bông chị của cậu Gấu trong bài Gấu Và Bông
       Chị Bông nay đã lên mười, Gấu em ba tuổi luôn cười chị Bông, Hỏi rằng –chị có thuộc không ? Bài thơ ông tặng –Khăn Hồng hôm nay
      Trẻ nhỏ luôn thích được khen, được yêu chiều và đặc biệt thích tìm hiểu  đồ vật xung quanh. Có lẽ xuất phát từ những thắc mắc của cháu mà những bài thơ về những đồ vật ra đời như: Đèn ngủ, chiếc đồng hồ, giỏ rác, cây lau nhà v/v…và đây là bài Quạt Cây :
Quạt nhà em xinh xắn , Có lồng chắn bên ngoài , Bao giờ em bật quạt , Là cánh liền quay quay…Gom bao nhiêu gió mát, Quạt hướng về ông bà , Rồi quay sang chỗ cháu, Chia mát cho cả nhà , Em khen quạt tốt quá ,  Quạt đứng cười… ha ha.
       Cái hay của bài thơ là ở sáu câu dưới vì quạt đã biết kính già, yêu trẻ, và rất công bằng chia mát cho cả nhà, và rất thích được khen như bao bạn nhỏ khác mà nhà thơ là người đã thổi hồn vào đó : Quạt đứng cười ha ha .
     Ông phỗng : Ông phỗng nâng một cục vàng, Miệng cười mãn nguyện giàu sang có thừa, Quần áo mặc không còn vừa, Bụng to rốn hở vẫn chưa bận lòng, Tràng hạt mang đúng một vòng, Cổ đeo chữ phúc, chân không đi hài, Hỏi rằng thiên hạ có ai ?, Giàu sang vẫn khổ, cười hoài ngộ không ?
      Cảnh trái ngược người giàu không có áo mặc vừa, không có hài đi, mà tay nâng cục vàng, miệng cười mãn nguyện cũng thật là hài hước. Nụ cười người đời hóm hỉnh đấy chứ. Khi đọc những câu thơ này, các cháu đã nhận ra điều trái ngược ấy.
       Những câu chuyện kể bằng thơ của ông vẫn còn nối tiếp với những bài học đầu đời ông muốn các cháu học như câu chuyện về Chú Đánh Giầy
     Cơ ngơi trong túi xách, Vài hộp xi  đen vàng, Bàn chải lông đuôi ngựa, Nắm vải len mịn màng…, Tay chú đưa thoăn thoắt, Lau lau lại chùi chùi, Bôi xi vào da sạch, Vải len lại bơi bơiTrả lại giày cho khách, Rạng rỡ nở nụ cười, Làm cho đời thêm đẹp, Làm cho người thêm vui.  
Chú đánh giày cần tiền là một nhẽ. Nhưng quan trọng hơn là làm cho đời thêm đẹp, người thêm vui, cho nên chú đánh những đôi giày thật mãn nguyện: trả lại giày cho khách , Rạng rỡ nở nụ cười .
        Trong tập thơ Gà Mẹ - Gà Con ông đã giành rất nhiều tâm huyết cho những câu chuyện về các loài vật thân quen mà ông muốn kể cho các bạn nhỏ nghe: Bắt đầu là câu chuyện về Họ Hàng Nhà Kiến
      Kiến càng to nhất đám đông, Đi đứng chậm chạp như không vội vàng, Kiến thợ vừa khỏe vừa gan, Làm ai cũng nể vì hàm rất to, Kiến hôi bé tí chẳng lo, Có mùi khó chịu gây cho bao người, Kiến vàng có vẻ thảnh thơi, Thư sinh nhất họ khắp nơi mời chào, Kiến cánh như  gái ả đào, Xúng xa xúng xính với bao áo quần…
      Hay như câu chuyện giữa Sâu và Kiến mới thật hấp dẫn. Bài thơ dùng để mở đầu cho tập thơ này, tác giả muốn kể cho các bạn nhỏ nghe câu chuyện giữa họ hàng của nhà Kiến với họ hàng nhà sâu :
        Kiến đi chợ về, Gặp sâu ăn lá, Kiến chào Bác Cả, Ăn đã no chưa ?...
       Câu chuyện xẩy ra vào buổi sáng, kiến đã mời sâu vào nhà uống nước cốt để sâu không ăn lá,  để rồi sâu phải thốt lên:
   …Sâu liền cay cú, Mắc mưu kiến còi, Đã trưa mất rồi, Đừng ăn lá nữa…
              Rồi một câu chuyện nữa xảy ra vào một hôm khác :
       Sâu ta đi chợ mua về, Nào bún nào bánh nào kê nào đường, Kiến nhìn thấy thế mà thương, Bác mang vác nặng mà đường còn xa, Hay em giúp bác mang qua, Thân dài chân ngắn nhỡ đà gẫy chân…
…Nhưng mà kiến bé tí teo, Lo thân chưa được lẽ nào giúp ai? Kiến rằng bác nghĩ hơi sai, Anh em nhà kiến có hai sư đoàn, Bún bánh thì bác tự mang, Kiến em xin nhận cõng đường và kê…, Nói xong xin phép ra về, Huy động lực lượng kiến đi từng đoàn, Hò reo khí thế sẵn sàng, Mỗi kiến một bịch thẳng hàng cõng đi…
…Đến nơi sâu  kiểm lại  hàng, Thiếu đi một ít kiến mang đâu rồi ?, Chỉ vào bụng kiến trả lời, Bác thật buồn cười «Bồi dưỡng cho em », Vác không bụng đói sao nên, Cũng là công sức đôi bên thôi mà…
      Câu chuyện về Kiến và Sâu không chỉ dừng ở  chuyện sâu to xác mà bị kiến lừa hết lần này đến lần khác vì sâu phá hoại hoa màu của nông dân. Câu chuyện còn mang thông điệp đậm chất nhân văn khi mà bác Sâu chết. Chính họ hàng nhà kiến lại lo làm đám tang cho Sâu :  
        Bác sâu chết đã một ngày, Sao không thấy vợ con hay họ hàng, Chia buồn nhà kiến mới sang, Phân công lo giúp đám tang đau lòng…
     …Đến nơi thôi khỏi phải bàn, Đưa vào hỏa táng là an tâm rồi…
     …Bác sâu dưới đấy có hay?,  Nếu biết tin này chắc rất cám ơn .  Đám ma sâu
      Trong câu chuyện với các bạn trẻ hàng ngày, ông không quên kể về quê hương, nơi có những cái Ao nhà thật sinh động, nhiều loài vật được ông kể ra:
Chú ếch ngồi ở lá sen
Thảnh thơi ngắm chú dế mèn vuốt râu
Bờ ao hai chú chim sâu
Lích ta lích tích rủ nhau tìm mồi
Nhái bén quan sát một hồi
Nhớ lời cô giáo tìm nơi học bài
Chẫu chuộc có đôi chân dài
Hễ nghe tiếng động là nhoai xuống hồ
Giật mình mấy chú cá rô
Nháo nha nháo nhác nép bờ ngó nghiêng
Chuồn chuồn cánh mỏng như tiên
Đậu cành tre nhỏ làm duyên soi mình…
Từ làng quê đến thị thành
Không ao nào đẹp chỉ mình ao em.
       Một lời khẳng định thật chắc chắn của cậu chủ nhỏ. Cứ như thế ông kể hết về chú nhái bén, chẫu chuộc, cá rô, chuồn chuồn… mỗi loài vật là một hình ảnh, một tính cách riêng. Tạo ra bức tranh Ao nhà thật thanh bình, sống động và nhộn nhịp, không loại nào thôn tính loài nào. Ngược lại sống hòa thuận, giúp đỡ nhau cùng tồn tại. Đó là một môi trường sống vô cùng bình yên và hạnh phúc.  
       Các bạn nhỏ là cháu ông, hẳn mỗi dịp nghỉ hè đều được ông cho về quê chơi. Những câu chuyện mà các bé thu hoạch được chưa dừng lại trong thơ ông. Phong cảnh mùa hè ông miêu tả thật hấp dẫn ít nhất là với các bạn nhỏ ở thành phố như cháu ông:
   ….Chớm hè đã ngập tiếng ve, Đàn trời tập dượt một bè mỗi năm, Cành phượng nụ đã dậy mầm, Một trời sắc đỏ đang nằm chờ ai, Sen xanh nhú nụ hoa đàì, Tung bao cánh mỏng hồng lai nhị vàng, Đỏ bừng cánh lựu mỏng tang, Tươi trong ánh nắng chang chang mùa hè, Cuối hè đã vắng tiếng ve, Đèn trời đom đóm lập lòe sang thu...  Mùa Hè
      Với các bé dù ở thành thị hay nông thôn, thì bạn Gà mẹ - Gà con là thân thiết và gần gũi nhất. Gà Mẹ Gà Con  cũng là bài thơ lấy  làm tựa đề cho cả tập thơ.
Gà mẹ ấp khoảng ba tuần
Trứng gà cựa quậy nở dần gà non
Mẹ gà cục cục gọi con
Chân chăm bới đất tìm giun làm mồi
Rỉa thành nhiều mảnh tả tơi
Chia từng mụn nhỏ kịp thời cho con
Bới tìm cụt cả móng son
Chăm con chóng lớn quên thân mẹ gà
Xác xơ lông rụng quanh nhà
Thân gầy ngực lép cũng là vì con…
…Thế mà đến lúc lớn khôn
Gà con quên cả công ơn mẹ mình
Hết đánh nhau đến tranh dành
Miếng ăn thức uống chỉ mình phần hơn
Chẳng còn tình nghĩa mẹ con
Ăn xong quẹt mỏ no tròn mới yên…
         Đây là đúc kết những lời ông muốn nói với các bé sau khi nghe câu chuyện Gà Mẹ Gà Con . Ngay chính cả người lớn khi đọc bài này cũng phải giật mình vì cũng có lúc mình đã đối xử với ông bà, bố mẹ còn chưa trọn vẹn :
Làm người như vậy sao nên
Nhớ ơn cha mẹ tổ tiên ông bà
Không như con của mẹ gà
Mọi điều nhường nhịn mới là con ngoan.
           
          Gấp lại tập thơ gồm 24 bài, tôi đã trích 12 bài, còn trên chục bài nữa nội dung cũng rất hấp dẫn, lòng tôi dâng tràn cảm xúc với thơ ông, với tình cảm của tác giả giành cho thơ và cho các bé thiếu nhi.
         
          Tôi viết đôi dòng cảm nhận về tập thơ này. Cùng lời chúc sức khỏe tới nhà thơ Nguyễn Quang Huệ, mong ông vui khỏe và viết nhiều thêm nữa những bài thơ giành tặng cho tuổi nhỏ.
          
           Hơn ai hết, tôi biết người làm được như ông thật không dễ tìm .
           

                                                                                              Sài Gòn tháng 3 - 2014
          

Tình cô thợ máy

Một ngày bao lượt xe qua
bàn tay em với làn da dạn dày
ca pô mở sẵn rồi đây
em xem đi, sửa chữa ngay xếp chờ .

Lệnh trên chuyển xuống ban trưa
làm sao phát hiện chỗ hư hỏng gì ?
trong tay tuốc vít đen sì
nhìn qua ngó lại cái chi thế này ?...

Cặn dầu dây bẩn bàn tay
muội than từng vệt in đầy áo xanh...
được rồi đấy hỡi ông anh
bu zi dánh lửa bám quanh than dầu .

Thay ngay mới đạt yêu cầu
anh về báo xếp vài câu nhẹ nhàng
coi như sang chuyến đò ngang
không quên để lại lời vàng tặng em...

Dòng sông ánh sáng

Nhớ ngày nào anh đã dắt tay em
lên đồi vắng nhìn qua sông bên ấy
chỗ hẹp nhất cuộn lên nguồn nước chảy
nơi rộng hơn mây vẫn lặng lờ trôi .

Dòng Đà Giang nước chảy dưới chân đồi
mong chặn lại tích vào đầy hồ chứa
con sông xưa uốn mình như giải lụa
nay mênh mang thác bạc đã theo dòng .

Tuốc bin quay suốt xuân hạ thu đông
dòng sông xanh- trong tinh sương vắng vẻ
vẫn lặng lẽ qua bốn mùa dâu bể
tải điện về bao công xưởng, làng quê .

Hôm nay đây anh lại đón em về
bao kỷ niệm đã qua- mình nhớ mãi
bản thiết kế đập ngăn sông lưu lại
giờ đã thành hiện thực đến mai sau .

Ta gặp nhau trong một buổi mưa chiều
qua cơn dông sẽ bừng lên tia nắng
ở nơi ấy anh em mình thức trắng
để hôm nay ánh điện đến muôn nhà...

(Kỷ niệm đi thực tế thiết kế khách sạn chuyên gia Hòa Bình 1972)


Bến sông xưa

Đã bao lần anh đứng gần em
trong tĩnh lặng vẫn êm đềm gió thổi
hương ổi chín đã chia thành hai lối
giữa đêm đông cái rét đợi hai người .

Tay tuy gần mà vẫn cứ chơi vơi
môi mấp máy mãi còn dư vị ấm
chút nguyên sơ gửi vào trong sâu thẳm
bến sông xưa chứng giám một cuộc tình .

Đến bây giờ qua bao cuộc chiến chinh
dòng sông ấy vẫn mãi là kỷ niệm
ta nhớ thuở ban đầu trong lưu luyến
gói vào dòng ký ức đến hôm nay...

Ong rừng - ong nhà

(Thơ thiếu nhi )

Mới đầu một sáng tháng ba
ong rừng khăn gói đưa ma bạn bè
ong nhà đau bụng hôn mê
hôm qua mới báo tin về Tổ Tông .

Hỏi sao cơ sự đau lòng
mới hay nhà chủ nuôi ong toàn đường
sáng ra thấy mấy ống bương
đường đen đường bẩn gỉ đường bày ra .

Ruồi bâu kiến đậu khắp nhà
ăn vào đau bụng kêu la quá trời
sao không tìm mật như tôi ?
tìm hoa hút nhụy no xôi chán chè .


Vừa khỏe cánh, lại no nê
toàn hàng bổ phế - bổ tỳ đây nha
vi ta...chất khoáng trong hoa
mật ong ấy mới chính là mật ong .

Nói ra bác chớ phiền lòng
muốn có mật tốt thì không ăn đường
tìm hoa lấy mật tứ phương
tốt hơn cả vạn mật đường nhà ông .

Coi chừng Tào Tháo ở trong
ăn vào sẽ biết "mật ông" ra ngoài ....

lăng mộ đá toyota thanh hóa