Cảm Nhận bài thơ Nhớ Em của tác giả Thiên Tú (Tu Truong)
Ca Dao viết về nỗi nhớ có câu:
Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ,
Nhớ ai, ai nhớ bây giờ nhớ ai?
Nỗi nhớ ở đây không có đối tượng cụ thể, phải chăng trong đó có một nỗi
nhớ bâng quơ? Một nỗi nhớ vô bờ hoặc giả nỗi nhớ ấy không thể nào ghi
lại bằng ngôn từ cụ thể để gửi cho một đối tượng rõ ràng...
Không như trong câu Ca Dao trên, ở Song Thất Lục Bát Độc Tôn có một nỗi
nhớ đặc biệt mang tên Nhớ Em được tác giả Thiên Tú viết để gửi gắm nỗi
nhớ của mình :
Nhớ Em
Biển yên sóng lặng bờ cát trắng
Đàn hải âu trong nắng đẹp xinh
Bình minh trên biển một mình
Có cơn gió gọi cuộc tình năm xưa (Thiên Tú)
Bài thơ ngắn theo thể thơ Song Thất Lục Bát với niêm vần chặt chẽ, cùng
những câu từ chắt lọc, được tác giả sắp xếp theo một giai điệu nhẹ
nhàng, như những cơn sóng biển bạc đầu dìu dặt chở ý thơ Nhớ Em xô bờ...
Nhớ Em được tác giả bắt đầu bằng một khung cảnh cụ thể
Biển yên sóng lặng bờ cát trắng
Với câu Thất mở đầu, tác giả đã vẽ ra một không gian, một quang cảnh và
địa điểm cụ thể. Có lẽ đây chính là nơi khởi nguyên cho Nhớ Em xuất
hiện.
Biển luôn dập dìu những khúc tình ca vang lên, lan xa muôn
thủa của mình hoà cùng vũ khúc của gió và nước ào ạt xô bờ. Biển không
yên, sóng không lặng, chỉ có lòng người đang đứng trước "Bờ cát trắng
đẹp xinh" kia thấy lòng mình bình yên, lặng sóng trước biển nên mới cảm
vậy mà thôi!
Khi lòng người thư thái cùng bước chân trần trên cát
trắng, bên bờ biển xanh dạt dào sóng vỗ ấy, hẳn là Nhớ Em chưa xuất
hiện cho đến lúc ánh mắt Lãng Tử bắt gặp hoặc giả những sải cánh dũng
mãnh của "Đàn hải âu" xuất hiện, phá vỡ không gian "trong nắng đẹp xinh"
Và yên bình ấy!
Lúc này Lãng Tử mới nhận ra phía chân trời, hừng
đông đã thế chỗ cho bình minh rạng rỡ xuất hiện. Những ánh nắng ban mai
lao lên xé toang vầng mây, rồi toả ra sà xuống mặt biển chúng nô đùa
với sóng nước bao la...
Có lẽ chính những tia nắng trên biển
khiến cho bước chân LãngTử khựng lại nhìn quanh tìm tiếng reo vui ngày
nào,cũng nơi này và những tia nắng ấy. Để rồi chợt nhận ra "Bình minh
trên biển" hôm nay, ngay lúc này, ta chỉ có "Một mình". Biển xanh, cát
trắng, nắng, gió, cả đàn hải âu kia cũng trở nên vô vị bởi nỗi nhớ ùa
về.
Nhớ Em lúc này mới xuất hiện:
Có cơn gió gọi cuộc tình năm xưa
Một câu kết nên thơ, nặng tình, làm điểm nhấn của bài thơ thể hiện một
nỗi nhớ về một cuộc tình đã xa (năm xưa)... Nhưng chưa khuất và có lẽ nó
chỉ ẩn khuất đâu đó trong một ngăn bí mật của trái tim đa cảm, để rồi
sớm nay trước biển nó bật dậy.
Nhớ Em nhưng cả bài thơ hai mươi tám chữ không có chữ nào mang tên Nhớ, Chỉ đến cuối cùng có "Cơn gió gọi" mà thôi!
Cơn gió ấy gọi "cuộc tình năm xưa". Cuộc tình ấy đã trả lời thành giai
điệu cùng nhịp đập trái tim người nghe,để rồi tứ thơ xuất hiện và có một
Nhớ Em hiện diện ...
Cám ơn tác giả Thiên Tú đã viết Nhớ Em và
Cám ơn Song Thất Lục Bát Độc Tôn đã làm cầu nối cho người viết có duyên
được gặp một bài thơ hay.
Sài Gòn 12/11/2015
Huỳnh Xuân Sơn