Đang ngồi uống nước cùng với dăm ba câu
chuyện vui, bỗng điện thoại bạn tôi đổ chuông.
-
A lô. Ai đấy ạ?
-
Em là Ngân ở ngân hàng X..., em muốn nhờ
chị một việc.
-
Có việc gì bạn cứ nói xem tôi giúp được gì
cho bạn.
Đầu máy bên kia trình bày: em là Ngân, là
nhân viên Ngân Hàng do chị Thu bạn của chị làm giám đốc. Hiện nay chúng em đang
có một khách hàng muốn vay một khoản tiền nộp ký quỹ để cho địa phương giữ lại
3 héc ta đất đô thị và phân lô làm biệt thự liền kề. Nếu chị có hoặc bạn bè có thể
huy động được, cho chúng em vay khoảng ba trăm đến năm trăm triệu hoặc hơn càng
tốt trong 6 tháng đến một năm, lãi suất thỏa thuận tính theo tháng, thanh toán
lãi hàng tháng cho chị. Nếu chị muốn kinh doanh đất đai thì khách hàng là chủ đầu
tư sẽ ưu tiên cho chị một suất 100 mét vuông coi như hình thức góp vốn.
Nhưng không thể làm việc với nhau qua điện
thoại được. Bạn phải đến đây gặp tôi. Tôi cũng phải biết trụ sở Ngân Hàng bạn ở
chỗ nào chứ?
Cứ một bên hỏi bên kia trả lời một lúc, cuối
cùng bạn tôi dặn: anh ngồi đây uống nước, chờ em một lát, em qua đường đến văn
phòng Ngân hàng ấy thế nào đã nhé…
Quãng nửa tiếng sau bạn tôi về phàn nàn:
Trụ sở Ngân hàng gì mà chỉ có 3 cái bàn, ba cái ghế, 2 cái máy vi tính. Đặc biệt
không thấy két bạc đâu cả, bảo vệ cũng không. Hỏi chị Thu đâu? Cô ta trả lời chị
ấy đi gặp khách hàng!...
Bạn tôi nói một cách quả quyết: trường hợp
này dẫu có tiền cũng không thể cho vay đưọc anh ạ. Mình không có tiền đã đành,
những người có tiền cho vay càng nhiều, rủi ro càng lớn, có khi mất sạch còn
mang trọng tội. Tôi vẫn chưa nghĩ ra chiêu trò này thế nào thì bạn tôi giải thích: Anh nghĩ xem: Sau khi làm giấy tờ cam kết
theo lãi suất thỏa thuận có khi gấp mười lần lãi gửi ngân hàng, và hàng tháng
nhận lãi đều ký giấy tờ nhận tiền. Một vài tháng đầu có khi còn được gọi điện đến
nhận lãi sòng phẳng lắm. Thế nhưng đến tháng thứ 3, thứ tư, bọn này bắt đầu
chây ì, trình bày lý do lý trấu chưa có khách hàng nên thoái thác, dỗ dành
không được, dở trò, thách thức đưa ra tòa hoặc báo cho Công An.
Đến lúc này chúng lộ nguyên hình là kẻ lừa
đảo, bởi ai dám tố cáo ra pháp luật là mình cho vay nặng lãi. Ngược lại chúng
có bằng chứng tố cáo lại khổ chủ vì các giấy tờ khi cho vay, khi nhận lãi chúng
đều có cả. Mà các giấy tờ đó đều có chữ ký của mình. Có khi chúng còn chụp cả ảnh
lúc cho vay, lúc nhận lãi suất ghi ngày giờ địa điểm hẳn hoi. Hoặc móc ngoặc với
phần tử xấu giả danh Công An tịch thu toàn bộ số tiền đó, coi như phạm tội có bằng chứng mà chủ nợ vi phạm pháp
luật. Kiện ra tòa ư? Ai dám? Khổ chủ chỉ ngậm bồ hòn làm ngọt. Cay đắng lắm anh
ạ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ lại và vui mừng
vì mình chẳng có tiền để bị mắc lừa như vậy. Nhưng thực tế trong xã hội vẫn có
những người tham lam, đem tiền gom góp được suốt cuộc đời mình cho bọn chúng
vay, để rồi cay đắng nhận hậu quả suốt cả thời gian còn lại…
Bài học quá đắt nhưng vẫn xẩy ra ở nhiều địa
phương đó bạn.
0 nhận xét :
Đăng nhận xét